Home / Chùm thơ chọn lọc / Thơ Về Đêm Buồn – Chùm Thơ Tình Tâm Trạng Về Đêm Khuya Lạnh Lẽo

Thơ Về Đêm Buồn – Chùm Thơ Tình Tâm Trạng Về Đêm Khuya Lạnh Lẽo

Thơ Về Đêm Buồn – Chùm Thơ Tình Tâm Trạng Về Đêm Khuya Lạnh Lẽo

Ta lững thững lê gót ngắm nhìn tháng ba rơi đầy cõi tối, người lại đợi ngày lên để ngắm tháng ba có nắng rợp vàng. Người đi ngang qua mặt trời, ta nằm mơ về cửa sổ. Người khoác áo đi tìm trong những giấc mơ một chút ấm nồng cho tháng ba sang, ta lặng yên với nỗi niềm, lắng nghe tháng ba vẫn hoài thổn thức. Người vui cười trong những màn mưa lay phay, không ray rứt, ta chỉ phiêu diêu trong những vần thơ, cảm nhận tháng ba trầm tư, phảng phất đầy thi vị. Bầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầu, người về nơi nào, quên nhớ một người đã được bao lâu!? (Tháng ba về)

Sau hai bài thơ về đêm buồn nhớ người yêu và những bài thơ về đêm cùng khói thuốc, thì hôm nay tôi xin gửi đến các bạn một chùm thơ về đêm nữa, đó là chùm thơ tình buồn tâm trạng về đêm rất lạnh lẽo, cô đơn và lạc lõng. Đêm – khoảng thời gian cảm xúc lên ngôi với những tâm tư đan xen mà e là không thể tả, vì vậy, những bài thơ về đêm sau đây có lẽ phần nào giúp các bạn giải tỏa được những nỗi lòng ấy. Mời các bạn cùng xem qua những bài thơ về đêm cô đơn rất hay và tâm trạng sau đây, chúc các bạn xem thơ vui vẻ!

1, Dại Khờ

Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng

Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau

Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh

Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau

Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?

Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài

Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi

Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay

Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ

Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ

Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng

Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ

Tình xa ngái người đi không trở lại

Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều

Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải

Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…

(Bằng Lăng Tím)

2, Ai Về Trong Cơn Say!?

Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa

Đêm nay say quá, rõ thật là!

Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh

Mơ hồ… tôi nhớ một người xa

Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?

Đây niềm xa cách có chi vui?

Cớ sao tôi cười như mê dại,

Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?

Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc

Đêm chẳng chung lời với nước mây

Hình bóng ai về trong sương khói

Xiêm y tha thướt dáng trang đài

Kiều nữ giật mình từ đáy mộ

Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?

Sao tôi nghe tiếng như ai đó…

Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!

(Bằng Lăng Tím)

3, Chút Luyến Thương Mùa Hạ

Sao hồn tôi dùng dằng, không chớm hạ

Khi tiếng ve đương giục giã sang hè?

Con nắng đầu mùa lỡ cơn thiếp ngủ

Gió phơn chiều đang gõ nhịp lê thê

Sao thời gian bỗng im chìm từ ấy?

– Thuở người đi bỏ lại điệu môi cười

Đã nhiều năm không ngồi bên cửa lớp

Sao lạ lùng ta cứ tuổi đôi mươi?

Em nơi đâu? Có thấy mình đã Hạ?

Có nghe chăng giọt lệ có linh hồn?

Tôi lạc lõng những đêm dài hóa đá

Kể khi người hẹn ước với hoàng hôn

Thôi, chào nhé? Chiều vàng xưa kỷ niệm!

Tiếng trống hững hờ buổi học chia tay

Có gã khờ ngẩn ngơ theo nhịp guốc

Nhặt mùi hương vương vai áo em gầy

Xem thêm:  Bài thơ Mẹ của Đỗ Trung Quân được yêu thích nhất mọi thời đại

Thôi vĩnh biệt những miền trời đằm thắm

Những mộng mơ, những ngày tháng êm đềm

Xin từ giã cả một thời rạo rực,

Quãng đường về là hình bóng rất em…

Tôi chỉ giữ những “dòng thư… không gửi”

Bởi dấu yêu đã tàn úa ngang trời!

Cánh phượng hồng ai kết thành nỗi nhớ

Nay đâu rồi mùa hạ của tôi ơi…?

(Bằng Lăng Tím)


4, Nỗi Nhớ!

Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa

Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ

Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh

Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ

Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ

Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?

Không hò hẹn cũng quên rồi xao động

Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…

Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại

Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong

Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,

Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…

Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió

Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy

Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,

Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…

(Bằng Lăng Tím)


5, Hương Vỡ

Đêm xuống đợi trăng, chờ Quỳnh nở

Thâu canh lặng lẽ gác mái buồn

Đông phong gờn gợn lòng viễn xứ

Đùa cợt vai gầy với gió tuôn

Đêm nay thức trắng đợi hương Quỳnh

Hoa lòng một đóa vỡ trong tôi

Khói thuốc canh tàn rơi lả tả

Một chút tình vương trên mắt môi

Mưa đêm phố vắng đèn vàng nhạt

Lất phất đông sang rét buốt sầu

Đợi vầng trăng tới, tình cô quạnh

Hoa đã đơm chưa? Nguyệt khuất đầu!

Đêm nay chắc lẽ chẳng có Quỳnh

Mưa rơi nhiều quá phố thêm sâu

Gác nhỏ không trăng, hồn hoa lạnh

Đã vỡ tan tành buổi biệt nhau…

(Bằng Lăng Tím)

6, Tàn Tro

Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy

Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?

Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,

Ta ra đi từ thuở chớm yêu người

Tôi trở lại tìm em trong quá khứ

Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ

Tình vụng dại một thời nay nhắc lại

Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…

Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ

Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây

Em cứ hãy là mùa thu băng giá

Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!

Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa

Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn

Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,

Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…

(Bằng Lăng Tím)


7, Phút Giao Mùa

Hỡi khoảnh khắc sang mùa xao xác gió

Phố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàng

Đôi khách lạ riêng đường chung ái ngại

Ta chân trần đờ đẫn lối lang thang

Phải buổi gặp thẹn thùng nơi cuối phố,

Gió giao mùa lảng vảng dáng người thương?

Hay một thoáng men sầu vương tới ngưỡng,

Cuốn hư vô thoang thoảng ngã tư đường?

Em có về và xuân có đến không?

Hay em quên quên lãng chốn hoa đồng?

Vô ý gặp một chiều mưa lấm áo

Để bao mùa khắc khoải đứng chờ mong!

Sương phủ tối nguyệt tàn le lói chiếu

Phố giao thoa ướt đẫm dưới đêm mờ

Ta thờ thẫn trong men say vô tận

Chợt nghẹn ngào khói thuốc rớt vào thơ…

(Bằng Lăng Tím)


8, Biển Lệ

Ta lạc về đâu? Lạc về đâu?

Ai đem ta bỏ dưới ao sầu

Và cắt hồn ta trăm nghìn mảnh

Ném vào biển lệ huyết sa châu

Xem thêm:  Nhà Thơ Thanh Tịnh Cùng Những Bài Thơ Đặc Sắc Nhất

Đêm nay còn lại ta và đêm

Mắt môi run rẩy bởi sương chìm

Hương trăng phảng phất nơi đâu đó?

Có thấy người về giữa cõi im?

Người lạc về đâu? Lạc về đâu?

Có nhớ về không mối tình đầu

Còn nhớ còn mong hay người đã

Giết chết cuộc tình giữa khói ma

Ôi thôi đêm hỡi, đêm rồi đêm

Xuân chết giữa xuân chết nữa rồi

Ai kéo ta ra trời xanh nắng

Rồi chôn ta vào nơi xa xôi?

(Bằng Lăng Tím)

9, Lại Vấp Vườn Trăng

Nhấp ly cạn chén hương mười sáu

Bỗng thấy em về trên dấu môi

Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh

Ta bước vào đêm gót rã rời…

Sương mờ, khuya bạc, giá như băng

Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?

Bởi người huyền hoặc như mây khói

Thân xác không hồn sao ái ân?

Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền

Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên

– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:

Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)

Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận

Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng

Vì nghe nhan sắc là hư ảo,

Ta hóa điên rồi, em biết không?

(Bằng Lăng Tím)

10, Mùa Thu Trắng

Em mang tên cơn gió mùa thu trắng

Theo thời gian năm tháng cuốn đi rồi

Tự mái tóc xanh mềm như nắng lụa

Nay hóa thành những ký ức xa xôi

Không có em thành phố vẫn bồi hồi

Vẫn ưu tư những chiều xa vắng thế

Tôi ước ao dẫu một lần, có thể…

Lối em về… nơi ấy chắc bình yên?

Phố không em chưa hẳn đã muộn phiền

Chỉ riêng tôi với nỗi niềm chất ngất

Còn đâu đây một mùa thu rất thật

Đã rêu xanh phong kín giấc mơ hè

Rồi một ngày tôi sẽ kể người nghe

Chuyện mùa thu lá vàng không hẹn trước

Chuyện tình ngây ngô, chuyện đời mất – được

Chuyện vần thơ, chuyện khói thuốc không màu

Chuyện nỗi buồn còn mãi đến ngàn sau

Đã thấm đẫm trong tôi miền thu trắng…

Còn giờ đây trên lối mòn gót nặng

Chiều trả về là hồn phố của đêm

Tôi còn bận với những điều dang dở

Lá chưa rơi thu đã úa bên thềm

Mưa chợt khóc bờ môi loang vị đắng

Đêm buông lơi con phố trắng im lìm

Tôi quỳ xuống dấu chân người đã lạnh,

Đớn đau nào còn gõ nhịp trong tim.

(Bằng Lăng Tím)



11, Nói Cùng Đông!

Chớ có lạnh lùng hỡi đông ơi!

Đừng để phong sương phủ mịt trời

Ta còn thơ thẩn ôm tình cũ

Người về ga cuối cuộc rong chơi

Đông hỡi, thôi đành kiếp lẻ loi

Đã lỡ duyên thơ với nhạc sầu

Bốn bề trống hoác toàn tro bụi

Ai nỡ hồng nhan phải bạc đầu?

Ta ôm kỷ niệm: người lữ khách

Khói nhuộm đêm tàn: trăng biệt ly

Bụi đời phân nửa sầu trăm ngả

Đông nào xóa được những sầu bi?

Đêm nay giọt buồn rớt phố xưa

Đông nghiêng phía ấy ngó xa mờ

Rơi mảnh nguyệt gầy lên mái tóc

Có nỗi buồn loang ở cuối trời

Thôi nào, nắng lụa, gió thơ đâu?

Đông giấu nơi nào, nước non sâu?

Để ta gom nhặt trao người cũ

Gom cả bình yên giấc nhiệm màu

Chớ có lạnh lùng nữa nhé đông!

Người ấy sang sông một tấm chồng

Chung nước ngược dòng riêng bến đợi

Đông về, ai biết có buồn không!?

(Bằng Lăng Tím)


12, Tìm Giữa Hồn Thu

Thu ghé đến ươm vàng vàng phố

Huế đêm gầy nguyệt lạnh phơi phơi

Ta lê gót cố đô sương khói

Rót trăng gầy ngồi uống chơi chơi

Xem thêm:  Bài thơ Bình Minh… Ngày Anh Đợi – Nhà thơ Phú Sĩ

Phố cất tiếng tang tình mây xám

Thu u hoài gợn bóng heo may

Hương tóc cũ chừ xa dặm dặm

Đã phong rêu giăng kín nơi này

Ta biết tìm nơi đâu để nhớ

Dáng ai chờ lỗi hẹn chiều mưa?

Ôi ta hét tên ai trong gió

Tiễn xanh xao vội vã chuyển mùa

Trăng chênh chếch soi bóng bên cầu

Như kiếm tìm đáy mắt sâu sâu

Tiếng thở dài tự tôn đâu nhỉ?

Tóc lần phai sắp bạc mái đầu

Mồi điếu thuốc tìm em trong khói

Em có về đón Huế thu nay?

Thu ghé đến ươm vàng vàng phố

Cho ta buồn uống nguyệt mềm say!

(Bằng Lăng Tím)


13, Mùa Qua Phố

Xuân giã biệt, đưa hạ về bên phố

Gió trở chiều, lá đổ não nề hiên

Ta loay hoay trăn trở với muộn phiền

Lòng thổn thức một nỗi buồn chưa dứt

Dòng tĩnh lặng tràn về miền ký ức

Nghe mơ hồ khoan nhặt tiếng thời gian

Phố im lìm lặng lẽ đón mùa sang

Ta òa vỡ nhớ bóng hình Tôn nữ

Con đường này ngày xưa em vẫn bước

Lá xạc xào ru điệu khúc thu ca

Mùa năm nào đã in dấu em qua

Nay xa vắng nhưng bóng hình còn đó

Hương tóc ấy có phải về theo gió?

Đêm dạt dào, bỏ ngỏ khúc mùa sang

Rồi nhận ra duyên phận đã lỡ làng

Nửa cô quạnh, nửa khuất mình bối rối!

(Bằng Lăng Tím)

14, Tần Ngần

Trăng buồn vì ai, trăng hỡi trăng?

Đón ta lên ấy chốn cung hằng

Vui gió đùa mây ta bầu bạn

Mặc thế gian này nặng sầu giăng

Bụi tình nhân thế buồn bã lắm

Trăng thời ngự ở chốn thần tiên

Cớ sao than thở vào hơi gió?

Để ải trần buồn khóc liên miên!

Tay ta điếu thuốc cháy lụi dần

Nửa hồn đã chết nặng đôi chân

Lã bước khuất lần sau màn tối

Trăng ngước nhìn theo đứng tần ngần!

(Bằng Lăng Tím)

15, Đêm Trở Gió

Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh

Lanh quanh góc phố ngó mây đùa

Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh

Đêm nay gió trở, gió giao mùa

Chẳng biết người đâu, ta lang thang

Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang

Hương đời tám nẻo người rẽ lối

Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng

Về đâu ơi hỡi lạc về đâu

Mình ta lạc bước giữa đường câu

Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục

Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu

Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh

Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh

Mơ màng trời đất bình yên nhỉ

Ai biết lòng ta thấy chênh vênh!?

(Bằng Lăng Tím)

Và vừa rồi là chùm 10 bài thơ về đêm hay và tâm trạng mà tôi muốn gửi gắm đến tâm hồn các bạn, hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những áng thơ tình về đêm này. Đây chỉ là một trong rất nhiều những áng thơ tình đêm buồn có trong kho thơ của Minh Nhật, hãy tự mình khám phá thêm nhiều hơn những dòng thơ về đêm hay khác các bạn nhé!

Hằng ngày, vẫn có những áng thơ tình hay, thơ tình buồn cùng những bản tình thơ lãng mạn được sáng tác, sưu tầm & đăng tải trên các chuyên mục thơ của blog Thuvientho.com. Hãy thường xuyên ghé thăm để cập nhật nhanh những bài thơ hay và mới nhất, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Xem thêm Thơ Tình Buồn hoặc Thơ Và Tản Mạn Về Đêm Mới và Những Chùm Thơ Hay


Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …